Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2018

[Tản văn] Tôi và hai bàn tay

Hình ảnh
Đầu tiên là tay phải. Em nó là chứng nhân lịch sử hùng hồn cho sự nghiệp học hành vĩ đại của tôi. Cả 5 ngón tay đều đã biến dạng kinh dị và đau thương. Tôi chẳng có gì để nói thêm nữa. Nó quá xấu =.= Ngược lại, tay trái của tôi, ngón nào cũng rất thon và đẹp. Tôi thích lắm luôn. Nhưng chính điều đó lại khiến tay phải thù ghét tay trái, chỉ chăm chăm cơ hội để được vùi dập chà đạp cho thỏa. Đơn cử như một lần, khi tôi đang chặt mía ăn rất ngon lành thì mẹ tôi từ đâu xuất hiện. Giọng người thánh thót như hát opera: - Cẩn thận không chặt vào tay đấy nghe rõ ch... Mẹ tôi chưa kịp dứt lời thì tôi...chặt vào tay thật  :)  Chao ôi tôi phục mẹ tôi quá! Thôi thì cứ gọi là tha hồ bê bết. Bạn biết đấy, gọt quả táo bình thường mà sơ sảy đứt tay đã đau rồi, còn đây là tôi đang CHẶT. Là CHẶT !!! Tôi rú lên một tiếng đau điếng, không dám mở mắt ra nhìn, còn đầu tha hồ tưởng tượng, rằng một đốt ngón tay yêu quý đã đi đời. Cũng may là mẹ tôi đã có kinh nghiệm. N...

[Tản văn] Cuốn tiểu thuyết đầu tay của tôi

Hình ảnh
Hồi lớp 8, tôi viết quyển tiểu thuyết đầu tiên. Rất dài, 500 trang lận, toàn bộ là viết tay. Đầu tiên phải nói đến hoàn cảnh sáng tác  =) )) Hồi đấy, phong trào văn hóa văn nghệ ở lớp tôi cực kỳ sôi nổi. Vốn là lớp chuyên Văn nên người người sáng tác nhà nhà sáng tác là chuyện thường, thật đấy không thua gì làn sóng Thơ Mới những năm 30 của thế kỷ trước đâu (xin lỗi đôi lúc tôi hơi bị quá lố). Lâm Anh thì chuyên viết truyện ngắn và tản văn này. Nguyễn Nữ Tú Linh thì vẽ manga và viết teenstory này. Tôi thì viết truyện ngắn và tiểu thuyết này. Đa số chúng tôi bị ảnh hưởng bởi những trang viết dễ thương trên "Hoa học trò" và "Trà sữa cho tâm hồn" thời 2011 - 2012. Sau một loạt truyện ngắn tình cảm gà bông rất vớ vẩn và chẳng đâu vào đâu (ờ thì tôi làm gì có kinh nghiệm), đột nhiên vào một ngày đẹp trời, tôi quyết định viết hẳn một cuốn tiểu thuyết đề tài... chiến tranh. Cốt truyện xoay quanh một cô gái chạy trốn sự truy bắt của quân đội nước ngoài. Từ...

[Tản văn] Nghiện Smartphone

Hình ảnh
Tôi bắt đầu nhận ra mình nghiện smartphone. Nghiện kinh khủng. Vì một sự cố, tôi mất điện thoại. Khoảng thời gian đó thật là kỳ lạ, tôi lúc nào cũng cảm thấy bồn chồn, thậm chí lạc lõng và đôi lúc còn hoang mang nữa.  Có những lúc, tôi giật mình vì tưởng điện thoại đang rung trong túi. Tôi mất hoàn toàn khái niệm thời gian. Tôi không phân biệt nổi sáng hay trưa, trưa hay chiều vì không có điện thoại để xem giờ. Tôi mất hoàn toàn khái niệm vị trí. Đôi lúc đi bộ một mình, tôi bất an vì không có định vị để biết chính xác mình đang ở đâu. Tôi mất hoàn toàn khái niệm nhạc nhẽo. Mọi thứ thật đáng chán khi tôi không thể cắm tai nghe và lắc lư theo điệu nhạc. Tôi bứt rứt vì có những khoảnh khắc đẹp đến kinh dị mà không thể giơ smartphone ra chụp xoẹt một cái. Cứ nhìn thấy ai có điện thoại giống mình là tôi không kìm được tiếng thở dài. Tôi dẹp hết mọi cuộc ăn chơi, liên hoan, tiệc tùng các kiểu. Ngồi trên xe khách về quê, tôi nhìn mọi người xung quanh đầy cảnh giác. Chỉ...