[Tản văn] Nghiện Smartphone
Tôi bắt đầu nhận ra mình nghiện smartphone. Nghiện kinh khủng.
Vì một sự cố, tôi mất điện thoại. Khoảng thời gian đó thật là kỳ lạ, tôi lúc nào cũng cảm thấy bồn chồn, thậm chí lạc lõng và đôi lúc còn hoang mang nữa.
Có những lúc, tôi giật mình vì tưởng điện thoại đang rung trong túi. Tôi mất hoàn toàn khái niệm thời gian. Tôi không phân biệt nổi sáng hay trưa, trưa hay chiều vì không có điện thoại để xem giờ. Tôi mất hoàn toàn khái niệm vị trí. Đôi lúc đi bộ một mình, tôi bất an vì không có định vị để biết chính xác mình đang ở đâu. Tôi mất hoàn toàn khái niệm nhạc nhẽo. Mọi thứ thật đáng chán khi tôi không thể cắm tai nghe và lắc lư theo điệu nhạc. Tôi bứt rứt vì có những khoảnh khắc đẹp đến kinh dị mà không thể giơ smartphone ra chụp xoẹt một cái. Cứ nhìn thấy ai có điện thoại giống mình là tôi không kìm được tiếng thở dài. Tôi dẹp hết mọi cuộc ăn chơi, liên hoan, tiệc tùng các kiểu. Ngồi trên xe khách về quê, tôi nhìn mọi người xung quanh đầy cảnh giác.
Chỉ vì tôi không có điện thoại.
Nhưng may mắn là, tôi không tuyệt vọng lâu. Tôi đã ngủ sớm, ngủ sớm thật sự chứ không phải nằm trong chăn, nhắm mắt rồi lại mở mắt khi có thông báo mới. Tôi quay lại đọc sách giấy, đọc thật sự chứ không phải để quyển sách trước mặt còn tay thì lướt lướt. Tôi dành thời gian nhìn ngắm thiên nhiên thay vì loay hoay cho ra một bức ảnh đẹp. Tôi hát những bài hát cũ, nghĩ về những chuyện cũ thay vì nghe những bài hát mới, nghĩ về những chuyện mới. Tôi để ý và nói chuyện với mọi người xung quanh nhiều hơn. Tôi thấy nhẹ nhàng vì mình không còn điện thoại để mà mất.
Cơ mà, tôi e rằng đâu rồi cũng vào đó thôi.
(Hình minh họa: Pixabay) |
Nhận xét
Đăng nhận xét