Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2020

[Tản văn] Niềm tin

Hình ảnh
Buổi trưa, Hà Nội những ngày có dịch. Tôi dọn dẹp lại tủ đồ, lôi ra mấy cuốn sách để lên bàn. Không gian vô cùng yên tĩnh. Tận hưởng nhịp sống chậm rãi, uống một cốc trà thơm thơm, lật từng trang giấy vuông vắn - đúng là một cuộc sống lý tưởng mà tôi hằng mong ước. Hiện tại, thứ tôi có nhiều nhất chính là thời gian. Cảm giác thiếu thiếu một chút gì đó, tôi lôi điện thoại ra, cắm tai nghe vào và bắt đầu dò sóng để nghe phát thanh. Tiếng radio vang lên, một cảm giác thân thuộc nhẹ nhàng vươn tới, ôm lấy tôi. Giọng cô phát thanh viên giới thiệu bài hát "Ngồi hát đỡ buồn" của ca sĩ Trúc Nhân. Tiếng nhạc vui vẻ với lời ca thật đáng yêu làm sao! Tôi thấy dễ chịu quá. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cả bầu trời ngập tràn ánh nắng. (Ca khúc trong phim "Cô gái đến từ hôm qua" phát hành năm 2017)

[Tản văn] Văn miêu tả

Hình ảnh
Chẳng hiểu sao, mình không hề hợp với những câu văn miêu tả. Một vài người bạn thân thiết có cơ hội đọc nhật kí của mình đều rất ngạc nhiên, bởi lẽ mình chỉ đơn giản là tường thuật lại sự việc xảy ra trong ngày. Đúng kiểu phong cách viết báo: 8h đón tiếp đại biểu 9h phát biểu khai mạc 10h tặng hoa chúc mừng 11h bế mạc chụp ảnh lưu niệm vậy đó =))) Hoàn toàn không có tí cao trào mở nút thắt nút trong diễn biến, không có tí miêu tả nhân vật và quang cảnh xung quanh. Rất hiếm hoi có chút biểu cảm. Hồi đi học, mình không bao giờ tả được cây chuối. Từ nhỏ ở nhà mình đã có cây chuối rồi, mình mở mắt ra là thấy nó, nhưng chung quy lại vẫn không tả được. Các cây khác thì mình viết ngon lành, theo văn mẫu á. Em trai em gái mình biết mình học chuyên Văn, thi thoảng mè nheo chị ơi giúp em bài này với. Mình nói đợi chị, rồi lên Google tìm. Mình ghét nhất là phải làm dạng Văn nêu cảm nhận của em về đoạn văn/đoạn thơ sau. Cảm nhận của em là em chẳng có cảm nhận gì hết. Nên là hồi họ...