[Tản văn] Niềm tin
Buổi trưa, Hà Nội những ngày có dịch. Tôi dọn dẹp lại tủ đồ, lôi ra mấy cuốn sách để lên bàn. Không gian vô cùng yên tĩnh. Tận hưởng nhịp sống chậm rãi, uống một cốc trà thơm thơm, lật từng trang giấy vuông vắn - đúng là một cuộc sống lý tưởng mà tôi hằng mong ước. Hiện tại, thứ tôi có nhiều nhất chính là thời gian. Cảm giác thiếu thiếu một chút gì đó, tôi lôi điện thoại ra, cắm tai nghe vào và bắt đầu dò sóng để nghe phát thanh. Tiếng radio vang lên, một cảm giác thân thuộc nhẹ nhàng vươn tới, ôm lấy tôi. Giọng cô phát thanh viên giới thiệu bài hát "Ngồi hát đỡ buồn" của ca sĩ Trúc Nhân. Tiếng nhạc vui vẻ với lời ca thật đáng yêu làm sao! Tôi thấy dễ chịu quá. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cả bầu trời ngập tràn ánh nắng. (Ca khúc trong phim "Cô gái đến từ hôm qua" phát hành năm 2017)