[Tản văn] Văn miêu tả
Chẳng hiểu sao, mình không hề hợp với những câu văn miêu tả.
Một vài người bạn thân thiết có cơ hội đọc nhật kí của mình đều rất ngạc nhiên, bởi lẽ mình chỉ đơn giản là tường thuật lại sự việc xảy ra trong ngày. Đúng kiểu phong cách viết báo: 8h đón tiếp đại biểu 9h phát biểu khai mạc 10h tặng hoa chúc mừng 11h bế mạc chụp ảnh lưu niệm vậy đó =))) Hoàn toàn không có tí cao trào mở nút thắt nút trong diễn biến, không có tí miêu tả nhân vật và quang cảnh xung quanh. Rất hiếm hoi có chút biểu cảm.
Hồi đi học, mình không bao giờ tả được cây chuối. Từ nhỏ ở nhà mình đã có cây chuối rồi, mình mở mắt ra là thấy nó, nhưng chung quy lại vẫn không tả được. Các cây khác thì mình viết ngon lành, theo văn mẫu á.
Em trai em gái mình biết mình học chuyên Văn, thi thoảng mè nheo chị ơi giúp em bài này với. Mình nói đợi chị, rồi lên Google tìm.
Mình ghét nhất là phải làm dạng Văn nêu cảm nhận của em về đoạn văn/đoạn thơ sau. Cảm nhận của em là em chẳng có cảm nhận gì hết. Nên là hồi học về sông Đà sông Hương đúng là khổ ơi là khổ, đến tưởng tượng còn không nổi thì làm sao mà nhớ dẫn chứng được. Sau cô giáo vẽ sơ đồ sông Đà mình mới hơi nhơ nhớ, còn sông Hương thì chịu chết. May năm 2016 thi Lorca =)))
Cả bài "Khi con tu hú" cũng thế, toàn là miêu tả nên mình không nhớ được. Sau bí quá mình phổ nhạc cho thơ Tố Hữu luôn. Đúng là túng quá hóa liều =)))
Những lúc đọc sách, mình thường chìm đắm vào trong thế giới của các nhân vật, có khi người bên cạnh gọi cũng không biết. Nhưng cứ trang nào có văn miêu tả là đầu mình tự dưng nghẽn lại. Đọc 3,14 lần cũng không hình dung ra nổi. Toàn bỏ. Thành thử đôi lúc cũng thấy thương mấy nhà văn, có độc giả như mình đúng là tức chết.
Nói chung, mình và văn miêu tả giống như những kênh khác nhau trong đài FM. Vĩnh viễn không cùng tần số.
(Hình minh họa: Pixabay) |
Nhận xét
Đăng nhận xét