[Tản văn] Nhẹ nhàng sáng chủ nhật

Sau khi bất tỉnh gần 11 tiếng đồng hồ thì cuối cùng tôi cũng dậy được. Đánh răng, rửa mặt xong xuôi, tôi đi bộ ra sân bóng rổ, ngồi nghe Anh không muốn để em lại một mình của Ngũ Nguyệt Thiên ở hàng ghế thứ hai. Tiếng trẻ con ríu rít, tiếng chim hót líu lo, tiếng lá rơi hững hờ và tiếng nhạc chậm rãi thật sự vỗ về tâm hồn tôi nhiều lắm.

Ngay bên, có đôi vợ chồng trẻ lặng lẽ mỉm cười nhìn đứa con nghịch lá rụng quanh sân. Không ai nói với ai câu nào, cả hai đều im lặng, nhưng tôi thấy hạnh phúc lấp lánh xung quanh. 

Họ yên lặng ngồi đó, bên con và bên nhau. Nhẹ nhàng và dịu dàng đến kỳ lạ.

Định chụp một bức ảnh, song đột nhiên tôi nhận ra không bức ảnh nào ôm trọn được khoảnh khắc quý giá này. Vậy là tôi để họ đó, với niềm vui bình dị len lỏi trong lòng.


(Hình minh họa: Pixabay)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Review Phim] Bad Guys

[Review Sách] ĐỨA TRẺ THỨ 44 / CHILD 44

OUR MEMORIES