[Tản văn] Khủng hoảng tuổi 16
Theo một cách nào đó, tôi là một người rất dễ khóc và hay khóc, từ nhỏ đã như vậy. Nhưng lên cấp 3, một vài người nói với tôi rằng tôi quá trẻ con, ngu ngốc khi cứ khóc như vậy. Tôi suy nghĩ rất nhiều. Đúng, khóc chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Và sự thật thì, chẳng ai rỗi để quan tâm xem tôi khóc vì cái gì. Mà tôi cũng chẳng cần. Họ lờ đi cũng tốt, còn hơn là tỏ ra thương yêu tôi một cách giả dối. Thế là tôi nghe theo họ. Học cách nuốt nước mắt vào trong. Học cách sống giả dối. Học cách lừa phỉnh cảm xúc của chính mình. Những tưởng điều đó là tốt. Những tưởng từ đây mọi thứ sẽ ổn. Nhưng không. Tôi càng suy sụp và căng thẳng. Sự lạnh lẽo và cô đơn khiến tôi có những suy nghĩ vô cùng tiêu cực. Lúc nào tôi cũng thèm khát sự giải thoát. Lúc nào tôi cũng mơ ước có một người ngồi cạnh, im lặng và để tôi khóc thôi. Lúc nào tôi cũng hy vọng có người thực sự lắng nghe và thấu hiểu những điều tôi nói. Và tôi đau đớn khi nhận ra tôi chỉ có một mình. Tôi muốn được khóc....