[Tản văn] Khủng hoảng tuổi 17
Những lúc như vậy tôi lại tưởng mình đứng trên võ đài, mắt dán chặt vào bao cát trước mặt. Tôi cứ đánh, cứ đấm rồi lại đá. Bao cát oằn mình trước cơn giận của tôi, và càng quằn quại hơn khi tôi hung bạo ra đòn. Mồ hôi tuôn ra, vẽ những đường cầu kỳ và chua xót trên mặt. Tôi hét lớn, dùng hết sức bình sinh ra đòn quyết định.
Nhưng rồi tôi trượt ngã. Đầu gối đập mạnh xuống sàn đau đớn. Mái tóc dài tung ra, phủ lên người tôi. Tôi chống hai tay, lắc lắc cái đầu và thở dốc. Mệt rồi, tôi thực sự rất mệt mỏi rồi.
Tôi ngước nhìn lên bầu trời. Không có gì cả. Ngoài ánh đèn vàng hiu hắt, u ám và vô hồn của phòng tập. Tôi khẽ cười mà nước mắt ngập đầy dần. Ai có thể nghe thấy tiếng gọi của tôi?
Thả mình xuống sàn, tôi nghẹt thở. Quá ngột ngạt. Tôi nên làm gì đây? Tôi có thể làm gì đây? Rút cuộc những việc này có phải là điều mà tôi thực sự muốn? Tôi bật khóc. Mái tóc ướt đầm, không rõ là mồ hôi, máu hay nước mắt...
Làm ơn, đừng ép tôi.
(16/11/2015, Lụa)
(Hình minh họa: Pixabay) |
Nhận xét
Đăng nhận xét