[Tản văn] Những điều bé nhỏ đáng yêu
CÂU CHUYỆN SỐ 1
Để về đến nhà, mình phải đi 2 chuyến xe bus. Đa số thời gian di chuyển tiêu tốn vào việc chờ đợi chuyển tuyến giữa các xe.
Cơ mà hôm nay, khi vừa xuống chiếc đầu tiên thì mình thấy chiếc thứ hai ở ngay trước mặt. Và mình đã lên kịp lúc. Cảm giác của mình lúc ấy, ôi cảm giác của mình lúc ấy !!! Mình thở phào, chỉ chậm đúng 1 giây thôi là phải chờ thêm nửa tiếng nữa rồi.
Hóa ra, cái gọi là "đúng thời điểm" thực sự rất quan trọng. Và mình cũng khá may mắn đấy chứ !!!
CÂU CHUYỆN SỐ 2
Trên xe bus mình cảm thấy hơi ngột ngạt và không thoải mái vì có quá nhiều người. Ngoài ra, phải đứng lâu trong khi cơ thể đang mỏi mệt cũng không phải là điều gì dễ chịu lắm.
Tắc đường quá nên xe bus đi rất chậm. Nhìn xung quanh ai cũng chán nản. Đột nhiên cậu bé bên cạnh bỏ cặp xuống và lấy ra một cuốn sách. Em vừa đứng như đánh đu giữa chiếc xe giật đùng đùng lúc dừng lúc chạy, vừa chăm chú đọc say sưa.
Ôi... Mình tò mò lắmmmmm. Mình tò mò quá đi mấttttt. Nhưng vì không tiện làm phiền nên mình chẳng dám hỏi em ấy đó là sách gì. Liếc căng cả mắt mình mới thấy cái logo của Nhã Nam !!!
Thế rồi mình lục lại trong đầu, tự check xem trong những sách mà Nhã Nam đã xuất bản có cuốn nào lại khiến một thiếu niên say mê đến thế. Nhìn mặt cậu bé không có vẻ gì căng thẳng nên chắc không phải trinh thám. Ấy thi thoảng còn cười thế kia chắc là tiểu thuyết rồi. Nhưng mà quyển nào được chứ nhỉ?
Mình nghĩ mãi nghĩ mãi, đoán già đoán non đến hoa cả mắt. Haizz thôi thì chịu. Vậy là mình len cho bằng được giữa biển người để cuối cùng nhìn thấy tên cuốn sách là "Tớ muốn ăn tụy của cậu" :))) Thật ngoài sức tưởng tượng luôn. Mình vừa ngạc nhiên vừa quắn quéo hết cả người vì em ấy đáng yêu quá !!!
Rất tự nhiên, mình bỗng thấy tinh thần phấn chấn trở lại. Dù vai vẫn mỏi, lưng vẫn đau, song mình cứ tủm tỉm cười suốt thôi :))) May mà đeo khẩu trang không mọi người sẽ thấy một con hâm cứ cười mãi tới tận lúc xuống xe...
Không vì lý do gì cả :3
(Hình minh họa: Pixabay) |
Nhận xét
Đăng nhận xét