[Truyện ngắn] buồn của chị

liếc nhìn qua ô cửa kính, chị thở dài. một ngày nữa, trời lại mưa.

tối, lạnh, mưa. có vẻ hay. may mà giờ này đường không còn tắc nữa.

chị bước chậm rãi ra khỏi văn phòng làm việc. cơn đau bao tử hồn nhiên hành hạ còn chị vẫn phải gượng gạo nặn ra một nụ cười tạm biệt mọi người. giám đốc không thích những nhân viên thiếu nhiệt tình, đồng nghiệp không thích những người ít nói và khách hàng yêu những khuôn mặt luôn mỉm cười.

ngay cả khi chẳng có gì để cười.

làm việc cả ngày lại còn tăng ca nữa khiến chị muốn chửi thề vcl. à đấy vừa chửi thề xong. nhưng mà làm sao được. nhiều người khác đang trông chờ vào chị. có giây phút nào chị được sống cho mình đâu. đột nhiên chị nghĩ, nếu bây giờ mình biến mất, ai sẽ đi tìm mình nhỉ? nếu bây giờ mình chết, đám tang của mình nên để biển cấm những người nào vào viếng nhỉ? nếu bây giờ mình nhảy xuống sông hay thắt cổ hay uống thuốc ngủ hay cắt tay thì chết như nào trông sẽ xinh đẹp hơn?

chị ước gì mình biết được những điều đó. cơ mà chị không biết.

ơ mà từ từ. cái xe máy điên rồ sao thế này? thở dài, chị lết xuống xe, dắt bộ. vừa đi vừa khóc. cũng chẳng hiểu vì sao lại khóc. mọi thứ cứ như đang vỡ ra, cơn tức giận và niềm tủi hổ khiến chị nghẹn cả thở. trong khoảnh khắc, chị thấy việc hít thở của mình còn khó hơn cả việc Anh quay trở lại EU.

đang sụt sùi thì trước mặt chị xuất hiện một cái bốt điện thoại công cộng màu đỏ. chị phải tạm dừng việc khóc lại và tát vào mặt mình hai cái xem có phải chị bi lụy quá hóa hoang tưởng rồi không. nhưng mà không, cái bốt điện thoại ấy vẫn hiển hiện trước mặt. chị nấc nốt cái nấc cuối cùng rồi dắt xe tiến lại gần.

chị tần ngần một lúc, rồi cũng bước vào trong cái bốt điện thoại. hai nút bấm xanh đỏ nhấp nháy trông đến đáng yêu: nút xanh là "happy", nút đỏ là "unhappy". chị lẩm bẩm, nhỡ người nào không biết tiếng Anh thì họ bấm bằng niềm tin à? Nhưng vì chị biết tiếng Anh nên chị sẽ bấm nút "unhappy". cũng đâu mất gì, mà chị đang không vui thật.

tiếng hộp nhạc từ đâu đột nhiên tinh tinh lên làm chị giật cả mình. chị ôm lấy chái tym bé nhỏ được một phen hú hồn chim én. đang thở lấy thở để lấy lại dũng khí thì điện thoại reng. ô mô. chị chắc mẩm mình lạc nhầm vào xưởng phim kinh dị cmn rồi. run run chị bắt máy.

"alô?"

đầu dây bên kia im lặng. tinh thần của chị lúc này đã mỏng manh như ngọn nến trước gió, giờ chỉ cần một giọng cười man rợ vang lên là tắt ngóm. chị quay ngoắt lại xem đằng sau mình có ai không và chuẩn bị sẵn sàng xách guốc lên chạy.

"cô ơi?! cô đang nghe máy ạ?"

tiếng một đứa trẻ trong trẻo vang lên trong điện thoại. chị thở phào.

"vâng ạ em nghe đây sếp. à, à không, cô đang nghe đây, đang nghe đây"
"cô là cháu năm 30 tuổi ạ?"
"hả?"
"cô không nhận ra cháu ạ? cháu là cô năm 5 tuổi"


cái quẻ gì vậy? chị ngẩng đầu lên trời. giờ lại đến xưởng phim viễn tưởng à? cơ mà giọng nói này thật sự rất quen. như vọng từ ký ức. như vọng từ quá khứ. như vọng từ tâm tưởng.

"cô ơi cô giúp cháu làm một việc nhé"
"ờ ờ cháu nói đi"
"cháu hiện tại đang rất vui vẻ. cháu cũng muốn cô vui vẻ như cháu"
"đứa trẻ này nói chuyện như người lớn ấy nhỉ? tại cháu chưa gặp cô thôi, cô cười suốt ngày. ai cũng bảo cô hài hước đấy"
"nhưng cô có thực sự thấy vui không ạ?"


thú thực là chị vẫn chưa hiểu gì, nhưng nghe đến đây thì chị nghẹn lại. chữ "có" ở ngay đầu môi mà chị không thốt ra được. chị nuốt nó vào trong như đã bao lần ngậm ngùi nuốt cay ngậm đắng để tồn tại.

"nhưng cô có thực sự thấy vui không ạ?" giọng đứa trẻ vẫn lanh lảnh bên tai.
"cô... cô không..." chị cố kiềm giọt nước mắt đang rưng rưng "lớn rồi cháu sẽ hiểu, có lúc không vui cũng phải cười"
"cháu muốn cô hạnh phúc"

tiếng nói vừa dứt thì một quả bóng bay màu vàng với phong thư bé xinh lơ lửng trôi đến bên chị. chị ngơ ngẩn đón lấy, rồi từ đâu hàng vạn ánh sáng rực rỡ tựa như cầu vồng quấn lấy chị. cảm giác nhẹ nhõm và thư thái đã lâu không xuất hiện nay đang dần dần vỗ về an ủi trái tim chị. chị nghĩ mình đang siêu thoát.

nhưng mà có gì đó sáng quá. sáng đến mức chói lóa. chị nhíu đôi lông mày và chớp chớp mắt. khung cảnh xung quanh mờ mờ ảo ảo rồi rõ rệt dần dần. chị chống tay ngồi dậy, thái dương giật giật mấy cái. ôm cái đầu choáng váng, chị nhận ra mình đang ở nhà. không phải chỗ trọ trên thành phố, mà thực sự là nhà. chị đang ở phòng chị.

hóa ra từ nãy đến giờ chị nằm mơ.

chị nhớ ra rồi. hôm qua chị cãi nhau một trận linh đình ở chỗ làm và giám đốc đá chị ra khỏi công ty trong vòng một nốt nhạc. đồng nghiệp ngày thường vẫn vui vui vẻ vẻ với nhau song không ai vì chị mà nói một tiếng nào. sau chị lang thang dầm mưa và ngồi uống bia với một người lạ ở đâu đó. chị đi hay bò hay bay về nhà như thế nào thì chị cũng quên cmn rồi.

rệu rã và tàn tạ, chị bước xuống giường. bát cháo nóng mẹ đặt trên bàn, nhiều thịt và không hành. chị sụt sùi mãi.

ăn xong, chị bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. đầu chị nặng nề những lo lắng đến mức chị phải trút một tiếng thở dài cho đỡ nhọc. mải vẩn vơ nghĩ thì chị vô thanh vô thức mở chiếc tủ cũ cạnh bàn đọc sách đã nghe tiếng mọt. những món đồ quen thuộc khiến lòng chị thấy bình yên lạ thường.

ơ cái gì kia? hình như là...

à không phải hình như, đúng là một lá thư thật đấy. có cả phong thư, có cả tem nữa này. lá thư hồi bé chị viết nhưng chưa kịp gửi, chị hồi hộp cầm lấy nó và mở ra xem.

trong mắt chị ngập đầy hình ảnh một cô bé váy đỏ, tóc tết hai bên, đang vui vẻ cầm trên tay quả bóng bay vàng. chị bật khóc. nước mắt rớt xuống ướt đẫm bức thư, ướt đẫm cả tâm hồn chị. bức thư chỉ vẻn vẹn có một câu:

"tôi muốn tôi thực sự vui vẻ!"

#herstory_not_history #written_by_klis_2018

(Hình minh họa: Pixabay)

Nhận xét

  1. Nếu có ý định viết về cảm xúc tốt đẹp, bạn nên hạn chế "nói tục", nó phá vỡ mạch cảm xúc và tạo cảm giác "teen" quá mức. Câu chuyện rất ý nghĩa! Cảm ơn bạn!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình cảm ơn những góp ý của bạn ạ. Chúc bạn một ngày tốt lành!

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Review Phim] Bad Guys

[Review Sách] ĐỨA TRẺ THỨ 44 / CHILD 44

OUR MEMORIES