[Tản văn] Cậu ơi sao vội lấy chồng?

Hôm qua, mẹ mình gọi điện nói bạn Lan chuẩn bị lấy chồng rồi, chủ nhật làm đám cưới. Mình phải hỏi lại ba lần xem có phải mẹ đùa không. Sau đó: "Ôi trời ơi, chuyện quái gì đang xảy ra thế này?"

Bạn Lan là bạn học cùng Tiểu học với mình. Nhà mình cách nhà bạn ấy một đoạn rất ngắn, như kiểu từ nhà A-B đến nhà G ở trường Nhân Văn thân yêu của mình ạ. Lan và mình không thân, nhưng từng có lần mình đến nhà Lan chơi. Nhà Lan có bàn thờ nhỏ. Đức Chúa ở đấy.

Lan-hồi-8-tuổi từng nói với mình rằng: bạn ấy sẽ trở thành "xơ" (hay "sơ" nhỉ) và phục vụ ở nhà thờ đến hết đời. Bạn ấy yêu Chúa. Mình không hiểu lắm về Đạo Kitô, nhưng mình biết bạn ấy yêu Chúa thật. Thường thì bạn ấy rất vui, nhất là sau khi đi xưng tội về. Chúa là tất cả đức tin của bạn ấy. Lan-hồi-8-tuổi chỉ nghĩ có thế.

Sau khi tốt nghiệp Tiểu học, mình học thêm hai năm tại trường cấp 2 ở làng rồi chuyển lên học một trường Chuyên trên thị trấn Đông Hưng. Mình chẳng còn giữ liên lạc với bạn bè nào hồi nhỏ cả. Học ở đây rất nặng, vì nếu cuối năm bạn không đạt được HSG Huyện trở lên, bạn sẽ bị đào thải. Mình chỉ biết cắm đầu vào học. Thoắt một cái lại đến giai đoạn ôn thi cấp 3. Khoảng thời gian ấy mình tưởng mình chết luôn được, áp lực thực sự quá lớn. Cho đến một buổi sáng sớm mùa hè, mình gặp Lan đang quét thóc ở ngoài đường.

- Cậu không ôn thi à? - Mình hỏi.
- Không, vì tớ sẽ nghỉ học.
- Tại sao?
- Bố mẹ tớ bắt tớ đi làm. Bố tớ bảo con gái học thế thôi, đi làm kiếm tiền để hai đứa em trai đi học.
- Chị cậu cũng bỏ học đi làm, cậu cũng định thế à?
- Biết sao được vì bố mẹ tớ không cho. Cậu chuẩn bị đi học à?
- Ừ. Tớ đang ôn thi cấp 3.
- Trường Bắc à?
- Không, trường Chuyên. Nếu tớ trượt trường Chuyên tớ sẽ ôn thi vào trường Bắc.

Lan nhìn mình. Mình vĩnh viễn không quên ánh mắt của Lan khi nghe mình nói câu đó. Lan-hồi-15-tuổi, đã thôi nói về Chúa.

Từ đó đến nay, mình chưa nói chuyện với Lan thêm một lần nào nữa. Tất cả những gì mình biết là qua lời mẹ kể, đằng sau những cuộc điện thoại vì mình sống xa nhà. Nhưng mẹ có kể về mỗi Lan đâu. Nào là cái Thủy đi làm có người đến hỏi cưới. Nào là cái Trang đi làm mới mua xe máy. Nào là cái Lan đi làm mới mua ti vi. Khuôn mặt mình lúc đó kiểu... "Ờ thì con mới mua cho mẹ cái váy còn gì". Mình chẳng nghĩ nhiều, cũng chẳng để tâm. Rồi một ngày, mình chợt nhận ra những đứa con gái bằng tuổi mình, ở cái xóm nhỏ của mình, đều bỏ học đi làm hết. Và ngay cả đứa em họ của mình cũng bỏ học đi làm như thế. Buồn thật.

Giờ thì Lan-hồi-19-tuổi chuẩn bị lấy chồng rồi. Lan-hồi-19-tuổi như thế nào, mình hoàn toàn không biết. Còn nói về Chúa hay thôi nói về Chúa, mình hoàn toàn không biết. Còn muốn đi học hay không muốn đi học, mình hoàn toàn không biết. Hạnh phúc hay khổ đau, mình hoàn toàn không biết.

Nhưng mà, sắp cưới chắc là hạnh phúc thôi. Một cách tương đối là thế.


(Hình minh họa: Pixabay)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Review Phim] Bad Guys

[Review Sách] ĐỨA TRẺ THỨ 44 / CHILD 44

OUR MEMORIES