[Tản văn] Một chuyện kinh dị
Mẹ tôi mua một con ngan còn sống và theo lời mẹ tôi là "ngon lắm". Đến chiều, mẹ tôi đi ra đồng đốt rơm còn em tôi thì đi học. Sau đó bố tôi đi làm về và bắt đầu tiết mục cắt cổ con ngan. Tiết mục cắt cổ này thiếu một vai người cầm chân và giữ cánh con vật, mà 2 thành viên kia không có mặt nên hiển nhiên vai ác này thuộc về tôi, dù tôi chẳng muốn.
Tôi run run tìm một chiếc túi nilon để bố tôi buộc chân con vật, rồi rụt rè giữ cánh nó. Con vật ngây thơ không biết mình sắp chết, chỉ yên yên nhìn ngó xung quanh. Bố tôi pha nước mắm rồi cầm dao kề vào cổ con vật, không quên ra một câu lệnh lạnh lùng: "Mày giữ cho chặt vào!". Tôi đương nhiên không thể không làm theo.
Bố tôi nhổ lông ở cổ con vật, rồi cắt một đường nhỏ. Máu rỉ ra, tôi đã thấy mặt mình tái đi. Đến lúc bố tôi thò tay vào trong vết cắt và móc lấy cuống họng của con vật đáng thương thì tôi không chịu được nữa nên đành quay mặt đi. Con vật ré lên đầy khiếp đảm rồi bắt đầu giãy giụa.
Tôi sợ quá nên càng nắm chặt lấy cánh của nó, mà nó vì đau đớn mà không ngừng vùng vẫy. Rồi lực ở tay tôi quá mạnh, cánh của nó kêu "cậc" một cái rất to: con vật bị gãy cánh. Tôi lúc đó đã thấy tội lỗi đầy mình, còn chưa kịp hoàn hồn thì bố tôi đã lấy đủ máu, bèn bắt tôi vứt nó vào góc bể nước. Con vật còn chưa chết hẳn, quờ quạc trong vũng máu, kêu lên mấy tiếng ai oán như đòi mạng.
Tôi không dám nhìn nó, chạy thẳng vào trong nhà, đờ người ra, cảm giác như mình vừa giết người vậy. Lúc tôi đã cố kiềm chế nước mắt, bình ổn tâm trạng thì vừa đi ra đầu hè lại thấy bát máu của con vật ở đó, bố tôi để chốc làm tiết canh. Ruột gan cồn cào, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa thì tôi nôn thốc nôn tháo.
Đến tận lúc viết những dòng này, tay tôi vẫn còn run và tôi vẫn còn sụt sịt.
Nhận xét
Đăng nhận xét