Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2018

[Tản văn] Khủng hoảng tuổi 16

Hình ảnh
Theo một cách nào đó, tôi là một người rất dễ khóc và hay khóc, từ nhỏ đã như vậy. Nhưng lên cấp 3, một vài người nói với tôi rằng tôi quá trẻ con, ngu ngốc khi cứ khóc như vậy. Tôi suy nghĩ rất nhiều. Đúng, khóc chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Và sự thật thì, chẳng ai rỗi để quan tâm xem tôi khóc vì cái gì. Mà tôi cũng chẳng cần. Họ lờ đi cũng tốt, còn hơn là tỏ ra thương yêu tôi một cách giả dối. Thế là tôi nghe theo họ. Học cách nuốt nước mắt vào trong. Học cách sống giả dối.  Học cách lừa phỉnh cảm xúc của chính mình. Những tưởng điều đó là tốt. Những tưởng từ đây mọi thứ sẽ ổn. Nhưng không. Tôi càng suy sụp và căng thẳng. Sự lạnh lẽo và cô đơn khiến tôi có những suy nghĩ vô cùng tiêu cực. Lúc nào tôi cũng thèm khát sự giải thoát. Lúc nào tôi cũng mơ ước có một người ngồi cạnh, im lặng và để tôi khóc thôi. Lúc nào tôi cũng hy vọng có người thực sự lắng nghe và thấu hiểu những điều tôi nói. Và tôi đau đớn khi nhận ra tôi chỉ có một mình. Tôi muốn được khóc....

[Tản văn] Khủng hoảng tuổi 17

Hình ảnh
Những lúc như vậy tôi lại tưởng mình đứng trên võ đài, mắt dán chặt vào bao cát trước mặt. Tôi cứ đánh, cứ đấm rồi lại đá. Bao cát oằn mình trước cơn giận của tôi, và càng quằn quại hơn khi tôi hung bạo ra đòn. Mồ hôi tuôn ra, vẽ những đường cầu kỳ và chua xót trên mặt. Tôi hét lớn, dùng hết sức bình sinh ra đòn quyết định. Nhưng rồi tôi trượt ngã. Đầu gối đập mạnh xuống sàn đau đớn. Mái tóc dài tung ra, phủ lên người tôi. Tôi chống hai tay, lắc lắc cái đầu và thở dốc. Mệt rồi, tôi thực sự rất mệt mỏi rồi. Tôi ngước nhìn lên bầu trời. Không có gì cả. Ngoài ánh đèn vàng hiu hắt, u ám và vô hồn của phòng tập. Tôi khẽ cười mà nước mắt ngập đầy dần. Ai có thể nghe thấy tiếng gọi của tôi? Thả mình xuống sàn, tôi nghẹt thở. Quá ngột ngạt. Tôi nên làm gì đây? Tôi có thể làm gì đây? Rút cuộc những việc này có phải là điều mà tôi thực sự muốn? Tôi bật khóc. Mái tóc ướt đầm, không rõ là mồ hôi, máu hay nước mắt... Làm ơn, đừng ép tôi. (16/11/2015, Lụa) (Hì...

[Tản văn] Tôi và hai bàn tay

Hình ảnh
Đầu tiên là tay phải. Em nó là chứng nhân lịch sử hùng hồn cho sự nghiệp học hành vĩ đại của tôi. Cả 5 ngón tay đều đã biến dạng kinh dị và đau thương. Tôi chẳng có gì để nói thêm nữa. Nó quá xấu =.= Ngược lại, tay trái của tôi, ngón nào cũng rất thon và đẹp. Tôi thích lắm luôn. Nhưng chính điều đó lại khiến tay phải thù ghét tay trái, chỉ chăm chăm cơ hội để được vùi dập chà đạp cho thỏa. Đơn cử như một lần, khi tôi đang chặt mía ăn rất ngon lành thì mẹ tôi từ đâu xuất hiện. Giọng người thánh thót như hát opera: - Cẩn thận không chặt vào tay đấy nghe rõ ch... Mẹ tôi chưa kịp dứt lời thì tôi...chặt vào tay thật  :)  Chao ôi tôi phục mẹ tôi quá! Thôi thì cứ gọi là tha hồ bê bết. Bạn biết đấy, gọt quả táo bình thường mà sơ sảy đứt tay đã đau rồi, còn đây là tôi đang CHẶT. Là CHẶT !!! Tôi rú lên một tiếng đau điếng, không dám mở mắt ra nhìn, còn đầu tha hồ tưởng tượng, rằng một đốt ngón tay yêu quý đã đi đời. Cũng may là mẹ tôi đã có kinh nghiệm. N...

[Tản văn] Cuốn tiểu thuyết đầu tay của tôi

Hình ảnh
Hồi lớp 8, tôi viết quyển tiểu thuyết đầu tiên. Rất dài, 500 trang lận, toàn bộ là viết tay. Đầu tiên phải nói đến hoàn cảnh sáng tác  =) )) Hồi đấy, phong trào văn hóa văn nghệ ở lớp tôi cực kỳ sôi nổi. Vốn là lớp chuyên Văn nên người người sáng tác nhà nhà sáng tác là chuyện thường, thật đấy không thua gì làn sóng Thơ Mới những năm 30 của thế kỷ trước đâu (xin lỗi đôi lúc tôi hơi bị quá lố). Lâm Anh thì chuyên viết truyện ngắn và tản văn này. Nguyễn Nữ Tú Linh thì vẽ manga và viết teenstory này. Tôi thì viết truyện ngắn và tiểu thuyết này. Đa số chúng tôi bị ảnh hưởng bởi những trang viết dễ thương trên "Hoa học trò" và "Trà sữa cho tâm hồn" thời 2011 - 2012. Sau một loạt truyện ngắn tình cảm gà bông rất vớ vẩn và chẳng đâu vào đâu (ờ thì tôi làm gì có kinh nghiệm), đột nhiên vào một ngày đẹp trời, tôi quyết định viết hẳn một cuốn tiểu thuyết đề tài... chiến tranh. Cốt truyện xoay quanh một cô gái chạy trốn sự truy bắt của quân đội nước ngoài. Từ...

[Tản văn] Nghiện Smartphone

Hình ảnh
Tôi bắt đầu nhận ra mình nghiện smartphone. Nghiện kinh khủng. Vì một sự cố, tôi mất điện thoại. Khoảng thời gian đó thật là kỳ lạ, tôi lúc nào cũng cảm thấy bồn chồn, thậm chí lạc lõng và đôi lúc còn hoang mang nữa.  Có những lúc, tôi giật mình vì tưởng điện thoại đang rung trong túi. Tôi mất hoàn toàn khái niệm thời gian. Tôi không phân biệt nổi sáng hay trưa, trưa hay chiều vì không có điện thoại để xem giờ. Tôi mất hoàn toàn khái niệm vị trí. Đôi lúc đi bộ một mình, tôi bất an vì không có định vị để biết chính xác mình đang ở đâu. Tôi mất hoàn toàn khái niệm nhạc nhẽo. Mọi thứ thật đáng chán khi tôi không thể cắm tai nghe và lắc lư theo điệu nhạc. Tôi bứt rứt vì có những khoảnh khắc đẹp đến kinh dị mà không thể giơ smartphone ra chụp xoẹt một cái. Cứ nhìn thấy ai có điện thoại giống mình là tôi không kìm được tiếng thở dài. Tôi dẹp hết mọi cuộc ăn chơi, liên hoan, tiệc tùng các kiểu. Ngồi trên xe khách về quê, tôi nhìn mọi người xung quanh đầy cảnh giác. Chỉ...

[Tản văn] Về bài hát "My Love"

Hình ảnh
Thời gian gần đây tôi hay nghe bài này, một bài hát từ 18 năm trước. Với tôi,  My Love  là một bài hát buồn. Nhiều người thường lầm tưởng M y Love là bài hát viết về tình cảm của một chàng trai dành cho một cô gái. Nhầm nhé. My Love chất chứa những lời yêu thương mà Westlife gửi tới đất nước Ireland thân yêu của họ, là sự nhớ mong đến khắc khoải của những người con xa xứ. Những câu hát miêu tả như "Where the skies are blue" , "Where the fields are green" hoặc "Over seas from coast to coast" cùng những cảnh quay sông núi biển trời hoành tráng với flycam lượn vèo vèo trong MV đã ngầm thể hiện điều đó.  Một trong những câu hát mà tôi thấy buồn nhất là "Reaching for the love that seems so far" . Có người bạn đã từng kể với tôi rằng, "the love" ám chỉ một thành phố bị chia cắt hoặc đập đi xây lại gì đó, và khi người con xa xứ quay trở về thì thành phố đã không còn như xưa. Anh ta đứng đó, và chỉ còn biết ngậm ngùi ...

[Tản văn] Nhẹ nhàng sáng chủ nhật

Hình ảnh
Sau khi bất tỉnh gần 11 tiếng đồng hồ thì cuối cùng tôi cũng dậy được. Đánh răng, rửa mặt xong xuôi, tôi đi bộ ra sân bóng rổ, ngồi nghe Anh không muốn để em lại một mình  của Ngũ Nguyệt Thiên ở hàng ghế thứ hai. Tiếng trẻ con ríu rít, tiếng chim hót líu lo, tiếng lá rơi hững hờ và tiếng nhạc chậm rãi thật sự vỗ về tâm hồn tôi nhiều lắm. Ngay bên, có đôi vợ chồng trẻ lặng lẽ mỉm cười nhìn đứa con nghịch lá rụng quanh sân. Không ai nói với ai câu nào, cả hai đều im lặng, nhưng tôi thấy hạnh phúc lấp lánh xung quanh.  Họ yên lặng ngồi đó, bên con và bên nhau. Nhẹ nhàng và dịu dàng đến kỳ lạ. Định chụp một bức ảnh, song đột nhiên tôi nhận ra không bức ảnh nào ôm trọn được khoảnh khắc quý giá này. Vậy là tôi để họ đó, với niềm vui bình dị len lỏi trong lòng. (Hình minh họa: Pixabay)

[Tản văn] Một chuyện kinh dị

Hình ảnh
Mẹ tôi mua một con ngan còn sống và theo lời mẹ tôi là "ngon lắm" . Đến chiều, mẹ tôi đi ra đồng đốt rơm còn em tôi thì đi học. Sau đó bố tôi đi làm về và bắt đầu tiết mục cắt cổ con ngan. Tiết mục cắt cổ này thiếu một vai người cầm chân và giữ cánh con vật, mà 2 thành viên kia không có mặt nên hiển nhiên vai ác này thuộc về tôi, dù tôi chẳng muốn. Tôi run run tìm một chiếc túi nilon để bố tôi buộc chân con vật, rồi rụt rè giữ cánh nó. Con vật ngây thơ không biết mình sắp chết, chỉ yên yên nhìn ngó xung quanh. Bố tôi pha nước mắm rồi cầm dao kề vào cổ con vật, không quên ra một câu lệnh lạnh lùng: "Mày giữ cho chặt vào!" . Tôi đương nhiên không thể không làm theo. Bố tôi nhổ lông ở cổ con vật, rồi cắt một đường nhỏ. Máu rỉ ra, tôi đã thấy mặt mình tái đi. Đến lúc bố tôi thò tay vào trong vết cắt và móc lấy cuống họng của con vật đáng thương thì tôi không chịu được nữa nên đành quay mặt đi. Con vật ré lên đầy khiếp đảm rồi bắt đầu giãy giụa. Tôi sợ qu...

[Review Sách] ĐỨA TRẺ THỨ 44 / CHILD 44

Hình ảnh
"Một tiểu thuyết điều tra tội phạm được đo ni đóng giày để đọc mùa hè và cho một bộ phim điện ảnh" (Austin American Statesman). Bạn thân mến, bây giờ bạn hãy vui lòng nhắm mắt lại và nghĩ về một con số: con số 44. Con số 44 khiến bạn liên tưởng đến điều gì? Tôi nhớ một người bạn của mình đã từng nói đùa rằng: anh ta nhớ về số 44 như nhớ về số xe bus ra bến xe Mỹ Đình ở Hà Nội.  : Điều đó nghe thật vui vẻ, tất nhiên. Song ngoài điều đó ra thì số 44 còn có thể là gì khác nữa đây? Tôi không biết, nhưng với Leo Demidov - nhân vật chính của bộ tiểu thuyết mà tôi đang review đây - thì đó là số lượng những đứa trẻ bị lột trần, mổ ruột, miệng bị nhét đầy một thứ chất rắn được cho là đất. Đứa trẻ thứ 44, tên nó là Arkady, đã được tìm thấy ở một ga tàu đông đúc tại Mátxcơva - trung tâm của đất nước Xô Viết vĩ đại. Xác chết đứa trẻ bị bỏ lơ, và người ta kết luận một cách nhanh chóng rằng đứa trẻ nghịch ngu và tử nạn vì nghịch ngu. Chỉ có thế. Nếu như ở các tiểu thuyết trinh thám kh...

[Review Phim] Bad Guys

Hình ảnh
Phim Bad Guys  là một phim hay. Mình khẳng định thế. Nhắc đến phim truyền hình Hàn Quốc, người ta thường nghĩ đến những chuyện tình lãng mạn, nam chính nữ chính nắm tay nhau đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng. Nam chính thì rực rỡ như mặt trời, hoàn hảo từ ngoại hình cho đến tính cách, chỉ một câu nói hay một ánh mắt cũng khiến dân tình đổ thùng đổ chậu. Nữ chính mang vẻ đẹp vạn người mê, thường thì khá bánh bèo nhưng lúc cần cũng biết đứng lên nói mấy câu nghe cũng nữ quyền phết. Đến nam phụ cũng gần như hoàn hảo, và điều duy nhất khiến nam phụ không hoàn hảo là nữ chính không yêu anh ta. Người luôn hứng chịu mọi gạch đá là nữ phụ, tật xấu tính ẩu gì cô này hứng hết. Đại khái là phim truyền hình nào của Hàn cũng dạng dạng đi theo cái khung này. Nhưng thường những bộ phim dạng đó là do 3 đài lớn (KBS, SBS, MBC) sản xuất. Nếu chú ý đến những kênh truyền hình cáp của Hàn bạn sẽ thấy những bộ phim từ hay, rất hay đến siêu hay. Đơn giản là vì nó khác biệt và thường khai thác những...

[Tản văn] Chiều nay tôi đã ăn mía nướng

Hình ảnh
Chiều nay tôi đã ăn mía nướng. Mẹ bảo mía này cậu Thủy mua ở Hòa Bình, ăn thơm mà ngọt chứ không như mía ở chợ. Tôi cũng hào hứng lắm! Đến lúc đặt khúc mía lên trên bếp than rực hồng, nghe hơi ấm phả vào mặt và mùi thơm xộc vào mũi, tôi mới thấy cuộc sống mà có ẩm thực thật tuyệt vời biết mấy. : Bếp than để lửa vừa đủ, bập bùng với ánh lửa tí tách, rồi đặt khúc mía lên trên. Mía nóng dần rồi kêu xèo xèo, nhỏ từng giọt và tỏa hương thơm lừng. Lăn khúc mía qua qua lại lại, xuýt xoa vì nóng, cười như ánh nắng sớm mai giữa tiết trời gió bấc mưa phùn đặc trưng của Bắc Bộ dịp cận Tết, cảm giác mùa xuân yêu thương đã đến gần lắm rồi. Mía "chín" vừa đủ thì bỏ xuống, chặt nhỏ ra bỏ vào bát rồi ngồi cạnh bếp lửa từ từ thưởng thức. Vị ngọt ngào dịu dàng ấm áp phủ đầy cả vị giác và xúc giác. Cái ngọt đậm mà không gắt, thơm mà không tan, ấm mà không khói, quả thực khiến con người ta mê mẩn. Đã lâu không ăn mía nướng, mà còn là tự tay mình nướng. Hà Nội thì gì cũng có, chỉ thiếu một bế...

[Tản văn] Chị lao công

Hình ảnh
Những chiếc ô vội vã nhảy nhót dưới mưa theo nhịp bước vội của chủ nhân. Chúng ướt nhẹp và lạnh cóng. Giữa đám đông ồn ào chỉ chực chờ chen nhau lên xe bus, một người phụ nữ đẩy xe rác lặng lẽ đi qua. Chị cúi người, thò tay xuống vũng nước bẩn đen ngòm, vớt lên một túi rác lớn. Chị lặng lẽ bỏ túi rác vào xe. Rồi chị lại đi. Xuyên qua dòng người. Xuyên qua màn mưa. Xuyên qua bóng tối. Và xuyên qua trái tim tôi. (Hình minh họa: Pixabay)

[Review Sách] Phía sau nghi can X - Higashino Keigo

Hình ảnh
(1) Theo bạn, giữa việc nghĩ ra một bài toán khó giải và giải ra một bài toán khó nghĩ, việc nào dễ dàng hơn? (2) Theo bạn, giữa việc tự tìm ra lời giải của một bài toán và việc phát hiện ra lỗi sai trong lời giải của một người khác, việc nào khó khăn hơn? → Tác phẩm này viết ra để trả lời hai câu hỏi đó. Đừng hiểu nhầm, đây không phải là một cuốn sách viết về toán học đâu. Nhìn xem, tên tác giả là Higashino Keigo, mà Higashino Keigo lại là một trong những nhà văn trinh thám hàng đầu Nhật Bản với vô số giải thưởng lớn nhỏ nhận được trong cuộc đời cầm bút của ông kia mà. Phải nói Phía sau nghi can X  là một tác phẩm trinh thám kinh điển đấy. Còn lý do tại sao tôi lại đưa ra hai câu hỏi về toán học đau đầu kia ư? Bởi vì tác phẩm này viết về một thiên tài toán học. Ishigami là một thiên tài toán học. Thanh niên này thần thánh đến mức chỉ cần vài mảnh giấy, cái bút chì và một bài toán là đủ để hạnh phúc cả cuộc đời rồi. Trong đầu của thanh niên này phải đến 99% dữ liệu là về toá...

[Tản văn] Cậu ơi sao vội lấy chồng?

Hình ảnh
Hôm qua, mẹ mình gọi điện nói bạn Lan chuẩn bị lấy chồng rồi, chủ nhật làm đám cưới. Mình phải hỏi lại ba lần xem có phải mẹ đùa không. Sau đó: "Ôi trời ơi, chuyện quái gì đang xảy ra thế này?" Bạn Lan là bạn học cùng Tiểu học với mình. Nhà mình cách nhà bạn ấy một đoạn rất ngắn, như kiểu từ nhà A-B đến nhà G ở trường Nhân Văn thân yêu của mình ạ. Lan và mình không thân, nhưng từng có lần mình đến nhà Lan chơi. Nhà Lan có bàn thờ nhỏ. Đức Chúa ở đấ y. Lan-hồi-8-tuổi từng nói với mình rằng: bạn ấy sẽ trở thành "xơ" (hay "sơ" nhỉ) và phục vụ ở nhà thờ đến hết đời. Bạn ấy yêu Chúa. Mình không hiểu lắm về Đạo Kitô, nhưng mình biết bạn ấy yêu Chúa thật. Thường thì bạn ấy rất vui, nhất là sau khi đi xưng tội về. Chúa là tất cả đức tin của bạn ấy. Lan-hồi-8-tuổi chỉ nghĩ có thế. Sau khi tốt nghiệp Tiểu học, mình học thêm hai năm tại trường cấp 2 ở làng rồi chuyển lên học một trường Chuyên trên thị trấn Đông Hưng. Mình chẳng còn giữ liên lạc với bạn bè nào ...

[Tản văn] Ăn lẩu ly kỳ truyện

Hình ảnh
Khi bạn ăn lẩu với: 1. Bạn bè "Ai cho mày ăn mất miếng thịt của tao hả con chó?" "Của tao, của tao, tất cả là của tao". "Gọi thêm đi mày". 2. Hội nhậu "Một hai ba dô! Hai ba dô! Hai ba uống!" 3. Hội phụ nữ "Rổ rau đâu?" "Ăn nhiều rau vào cho đẹp da, đỡ mụn. Ăn nhiều rau vào cho mắt sáng, đỡ cận. Ăn nhiều rau vào cho khỏe người, đỡ ung thư". 4. Hội phụ lão "Cháu cứ để cho nó chín đã". "Chưa chín đâu, chắc chắn là chưa chín". 5. Trẻ con Bỏ mì tôm vào ngay sau mấy giây đầu. Đứng dậy ngay sau khi ăn xong mì tôm. 6. Một mình Nồi nước lẩu trong veo . (Hình minh họa: Pixabay)

[Truyện ngắn] buồn của chị

Hình ảnh
liếc nhìn qua ô cửa kính, chị thở dài. một ngày nữa, trời lại mưa. tối, lạnh, mưa. có vẻ hay. may mà giờ này đường không còn tắc nữa. chị bước chậm rãi ra khỏi văn phòng làm việc. cơn đau bao tử hồn nhiên hành hạ còn chị vẫn phải gượng gạo nặn ra một nụ cười tạm biệt mọi người. giám đốc không thích những nhân viên thiếu nhiệt tình, đồng nghiệp không thích những người ít nói và khách hàng yêu những khuôn mặt luôn mỉm cười. ngay cả khi chẳng có gì để cười. làm việc cả ngày lại còn tăng ca nữa khiến chị muốn chửi thề vcl. à đấy vừa chửi thề xong. nhưng mà làm sao được. nhiều người khác đang trông chờ vào chị. có giây phút nào chị được sống cho mình đâu. đột nhiên chị nghĩ, nếu bây giờ mình biến mất, ai sẽ đi tìm mình nhỉ? nếu bây giờ mình chết, đám tang của mình nên để biển cấm những người nào vào viếng nhỉ? nếu bây giờ mình nhảy xuống sông hay thắt cổ hay uống thuốc ngủ hay cắt tay thì chết như nào trông sẽ xinh đẹp hơn? chị ước gì mình biết được những điều đó. cơ mà chị ...